Hôm nay đón con, thấy cô giáo nói là "con bé đã hứa sẽ mang trả vào thứ 2" (vì ngày mai là cuối tuần rồi).
Quậy về kể lại là:
-Cô giáo gọi con, kêu con đứng xa xa chỉ chị đó. Sau đó khi con đang ngồi học, cô gọi con lần nữa, vô phòng cô, có 2 cô giáo chủ nhiệm của chỉ, con và cô giáo của con. cô hỏi có phải chị không, con nói có. Cô hỏi con 3 lần, con nói là dạ chị đó. Con nói con cho chị mượn 3 con thú, nhưng chỉ nói không phải. Chỉ nói xạo mamma ạ, vì con thật sự có cho chị mượn 3 con thú. Sau cùng cô kêu 1 bạn lớp 1 khác đến làm chứng, vì khi con cho chị mượn, có mặt bạn đó ở đó. Bạn đó đến và cũng nói là bạn đó thấy chị mang 3 thú của con.
(bà Quậy kể giữa chừng quên, nói dông dài gì đó, rồi lại kể tiếp)
-Cái chị vẫn nói là do anh của chỉ chặt đầu 3 con thú rồi. Cô mới gọi điện cho mẹ chỉ, và mẹ chỉ đã tìm dc thú của con ở nhà. chị đó hứa sẽ mang thú trả lại cho con mẹ ạ.
Nghĩ tới khúc này thấy cũng tội con bé kia. Vẫn nghĩ trứng thì khôn hơn rận. ;( Mong xong vụ này, nó sẽ có 1 bài học và đừng làm như thế nữa. Vì cuối cùng không phải lúc nào nó cũng trót lọt.
Không phải mình tiếc 3 con thú (dù rằng với mình, số tiền 3 con thú đó mình cũng làm dc những việc có lợi, tiền mà, có phải giấy đâu nói vất là vất). nhưng cái chính là con mình bị ức hiếp, phải đứng chầu chực chờ dc trả đồ chơi (mà nó rất thích nữa mới đau!) Nếu mình không làm cho rõ ngọn ngành thì sau này nó bị ức hiếp chuyện khác nó sẽ nghĩ "mamma cũng chả giúp dc gì".
Bài học cho mình:
1) phải nghiêm mặt nói cho rất rõ rất rõ ràng với con mình là tuân thủ luật của trường, của bất cứ nơi nào mình đến để tránh những trường hợp tương tự.
2) dù rất giận nó, vì đã nói bao lần ko dc mang đồ chơi, mà tự ý giấu mang đi rồi ra cớ sự, khi chuyện đã rồi, lại phải cố gằn cơn giận để không mắng nhiếc nó. Vì nó là đứa bị trực tiếp ức hiếp và mất đồ. Nếu mình còn nhăn nhó với nó, lỡ không may nó sợ cả mình, sau này bị ức hiếp im mồm luôn, không kể thì còn tệ hại hơn! ;(
3) phải nói chuyện với con trẻ nhiều hơn, thì mới biết con mình có bị ức hiếp, có gì phiền lòng không; HOẶC CON MÌNH CÓ ỨC HIẾP AI KHÔNG. Có lấy đồ của ai không, có làm con người ta bị tổn thương không. ngay trước mặt mình, mình thấy thì nhắc chứ sau lưng làm sao biết. Nên nếu nó kể kể kể, vô tình chắc chắn sẽ nói ra, thì còn biết đường mà dạy con nhà mình. ;(
Mong thứ 2 con bé kia mang đồ chơi trả lại, khép lại vụ này.
Nhưng mong nhất là con bé kia đừng làm như thế lần sau nữa, vì đời rất bạc, khi đời trừng phạt mình, thì nó không như ở trường khi còn bé dại đâu. Sẽ rất đau! ;(
Lại nhớ hồi lớp 1 học với bạn kia hơn mình 1, 2 tuổi. Tên MP. mình đã từng nghĩ bạn này thân với mình nhất. Sau đó mình nhận ra mình hay bị mất bút chì, bút chì đổi ngòi yêu thích do bố mình mua tặng. Mình nhớ như in lần mình nhận ra mình bị "ăn cắp" là cây bút màu cà phê sữa nhạt. Mình vừa mất xong,t hấy bạn kia có cây y chang, bị mòn 1 đầu chì, vậy mà bạn đó nói vừa mới mua. sau đó thấy cái đồ chuốt cũng bị mất và bạn đó có cái y chang. :( Mình không có kể ai hết, nhưng dần dần tách ra.
Sau 12, 13 năm. vô tình chú thợ ống nước than với bố mình là con của chú đó cứ bị vô tù hoài vì tội ăn cắp. VÀ lần đó là leo hẳn vào nhà người khác ăn cắp. Rồi mình nhận ra bạn MP là con gái duy nhất của chú đó. Mình không biết gì về gia đình bạn này hết. Chỉ biết ba bạn này sửa ống nước cả chục năm, đàng hoàng, lương thiện. Còn lại mình không biết gì nữa hết. :( Ước chi con người hiểu được tại sao lại nên cớ sự?!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét