Cô cũng không có push, cũng không cố gắng bắt chuyện hay làm bạn gì hết. Khi bạn K cần thì cô đến giúp. Vậy thôi à. Khi bạn K muốn nói chuyện thì có luôn đứng im nghe và kể cho K chuyện của cô để đáp lại bạn. Dần dần bạn đã nhìn mặt cô khi nói chuyện, khi cần thì dơ tay lên, nhưng không tìm cô giáo chủ nhiệm, mà đưa mắt nhìn cô. :)
Hôm qua bạn vô tình nghe cô nói 1 câu tiếng Ý (cũng vô tình buột miệng với bọn trẻ người Ý, mà cũng là lần đầu tiên bọn trẻ nghe mình nói tiếng Ý). K và bé S (cũng là người Mỹ) liền sáp lại gần cô và hỏi "cô ơi, tiếng mẹ đẻ của cô là tiếng Anh hay tiếng Ý?" - "tiếng mẹ đẻ của cô là tiếng việt" - "ủa, vậy cô nói mấy thứ tiếng?" - "..." và rồi 2 đứa nhỏ rú lên và tranh nhau khoe chúng nói dc mấy thứ tiếng.
Hôm nay K chạy tới hỏi cô "cô ơi, sao cô không ăn trưa với bọn con, cô không ở lại trường trong giờ nghỉ trưa với tụi con?" :)
Bọn con nít thật là dễ thương. :)
--------------------
Ông C (cũng người Mỹ) nói nhiều kinh khủng khiếp như mình đã kể ở phần 1. Ông sắp rời khỏi nước Ý về lại Mỹ rồi. Hôm qua trông ông bần thần, im lặng hẳn ra, nhưng cô chỉ gặp ông có 5 phút sau đó ông qua lớp khác học. Sau đấy 2 tiếng ông quay lại thì nhìn ông ủ rũ kinh khủng. Ăn snack xong thì ôm mặt khóc. các bạn ra sân chơi thì cô ở lại với ông. Cô thấy ông bệnh ngoặt ngọe rồi, nên cô cặp nhiệt độ, 38 độ C, cô nhờ thư ký gọi điện cho mẹ rồi ngồi tán dóc với ông. Ông cũng chịu khó kể đủ thứ trên trời dưới đất. :) Cuối tuần này ông bay về Mỹ rồi, chắc cả trường sẽ nhớ ông lắm. :) Và C chắc chắn sẽ rất nhớ nước Ý. :) Cuộc vui nào rồi cũng tàn. :( Mong bạn C không quên tiếng Ý - tiếng nói mà bạn nói rất là rành, với giọng lơ lớ rất dễ thương. :)
----------------------
bọn trẻ ở đây rõ là gia đình rất khá, vì thấy nhật ký nghỉ mùa đông của chúng toàn đi những nơi xa xăm và sang chảnh như đi nước ngoài, đi Maldive, đi châu Úc, đi đảo châu Phi, đi trượt tuyết, ... :) Bọn chúng rất là ngoan và dễ thương, mỗi đứa 1 tính cách, thi thoảng cô nhìn chúng và tưởng tượng các con sẽ thế nào sau 15 năm nữa. :)
-----------------------
Bé S - người Mỹ, bé xíu xìu xiu. bạn bé lắm!! bé hơn Quậy nhà mình nhiều, nhìn bạn cứ tưởng 4, 5 tuổi thôi. lại hay chơi với K - cao nhất lớp, nên trông bạn càng "tiny". :D hỏi ra mới biết bạn mới 7 tuổi thôi, bạn nhảy 1 lớp vì bạn học giỏi quá đi. :) (chắc trường này là trường duy nhất cho nhảy lớp tại Ý quá :) ). mà thật sự S rất là giỏi, mấy bài toán tính chia trúc trắc bạn làm vèo vèo, giỏi hơn mấy bạn 9 tuổi luôn! :)
------------------------
Hôm nay kiểm tra môn toán. Vừa phát đề xong, 5 phút sau thấy D gục mặt xuống bàn khóc ướt hết tập giấy. cô chủ nhiệm nói cứ bình tĩnh mà làm. Nhưng cô nhớ là D bị bệnh, vắng mặt nguyên 1 tuần trước. bạn chỉ biết làm tính chia số nhỏ và đơn giản thôi, chứ cho bạn bài tính 3 con số khó thì bạn khóc là phải rồi. cô nhớ ra là do cô ngồi dự giờ nhiều hơn giờ cô chủ nhiệm đứng lớp. (bọn trẻ có tới 4 thầy cô giáo lận). Cô bỏ nhỏ với cô chủ nhiệm, và cô chủ nhiệm giật mình nhớ ra, nên đã thay câu hỏi cho bạn, không thôi bạn này khóc ngập hết sàn nhà mất thôi. :)
Làm việc với trẻ con học dc nhiều điều hay ho, và nhận ra mình cũng có nhiều "điểm yếu" giống bọn nó. thế là cũng ngộ ra vài điều và cố gắng khắc phục. :)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét