tôi nhớ khi ấy mình 4, 5 tuổi gì đó, chắc chắn chưa vào lớp 1, tôi không rõ đó là mùa nào trong năm, có lẽ chớm hè, khái niệm về mùa và thời tiết của 1 đứa trẻ khá mông lung, đặc biệt khi sống trong môi trường chỉ có mùa mưa và mùa khô. Tôi nhớ mình đứng trên ban công, chắc chắn em trai của mình cũng đứng đâu đó với tôi, nhưng tuyệt nhiên hình ảnh của nó lại khá mờ nhạt trong tâm thức tôi khi còn bé, mọi kỷ niệm chỉ rõ rệt và giàu màu sắc với 2 nhân vật chính, tôi và bố.
Tôi cáu kỉnh hỏi "tại sao bố hứa đi công viên Phú Thọ mà lại ko đi?" - ngay sau trường đua Phú Thọ thời bấy giờ - "Bây giờ đã 3 giờ chiều rồi, bố hứa sau 3 h bớt nắng sẽ đi". Tôi vẫn nhớ, 3h chiều là mức giờ được giải phóng hàng ngày. Cứ 12h trưa là chắc chắn không ra đường cho đến 3h chiều.
Tôi cáu kỉnh hỏi "tại sao bố hứa đi công viên Phú Thọ mà lại ko đi?" - ngay sau trường đua Phú Thọ thời bấy giờ - "Bây giờ đã 3 giờ chiều rồi, bố hứa sau 3 h bớt nắng sẽ đi". Tôi vẫn nhớ, 3h chiều là mức giờ được giải phóng hàng ngày. Cứ 12h trưa là chắc chắn không ra đường cho đến 3h chiều.
Ông trả lời "trời chuyển mưa con không thấy sao con gái? mưa làm sao mà đi"
Và tôi vẫn rất cáu kỉnh. Cảm giác ấy vẫn còn hiện hữu mỗi khi tôi nhớ đến thời khắc này.
Mưa to, rất to, 1 cơn mưa rào đặc thù của VN. Sau đấy nắng lên, tôi cảm nhận được cái khí ẩm tu nước bốc hơi và mùi ngai ngái xông vào mũi. tôi lại chạy ra ban công đứng. VÀ bố tôi nói "nhìn cầu vồng này con gái"
Đó là lần đầu tiên tôi thấy cầu vồng
VÀ rồi chúng tôi được đi công viên dưới áng cầu vồng
... Mising you, every moment of my life...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét